Đức Thánh cha Gioan Phaolô II đề cao gia đình bằng một tên gọi mới. Đó là “Hội Thánh Tại Gia”.
Thiết nghĩ không còn một định nghĩa nào thâu tóm được hết tính chất cao cả và mầu nhiệm của tên gọi Nazareth, vì trong suốt cuộc đời tận hiến của Đức Gioan-Phaolô II, đã yêu mến “mái ấm Thánh Gia Thất”
Chắc chắn trong tâm khảm của ngài, Đức Gioan Phaolô II đã liên tưởng đến nhiều gia đình công giáo và những gia đình này đã hiến dâng cho Chúa những vị thánh, những giám mục, những linh mục và những tu sĩ thánh thiện, trải qua các thời đại, các thời kỳ trong lịch sử của nhân loại
Là Kitô hữu, là gia đình Công giáo, thì chúng ta không thể không nhận Gia đình Nazareth làm gương mẫu cho đời sống đạo của mình.
Gia đình Nazareth, gia đình Chúa vẫn vẩn luôn gánh lấy những gian nan, vất vả , nghèo khó và những đớn đau tủi nhục, đến nỗi lặng câm đón nhận lấy cái án tử đối với Chúa Giêsu, mà khi Đức Mẹ Maria tiếp nhận truyền tin từ thiên sứ, Người đã nghe nói: “Và này, nơi lòng dạ, người sẽ thụ thai, và sinh con, và người sẽ gọi tên Ngài là Giêsu. Ngài sẽ làm lớn, và được gọi là Con Đấng Tối cao và Chúa Thiên Chúa sẽ ban cho Ngài ngai Đavít cha Ngài; và Ngài sẽ làm vua trên nhà Giacóp cho đến đời đời, và vương quyền của Ngài sẽ vô cùng vô tận!” (Lc 1,31-33). Vậy mà sau 33 năm . Đức Mẹ lại đón nhận con mình với một thân thể bầm tím đầy máu,
không còn hình tượng!
Trên thế giới nầy cóngười mẹ trần thế nào như Đức Mẹ Maria?
Trên thế giới nầy cóngười mẹ trần thế nào như Đức Mẹ Maria?
Còn thánh Giuse .Suốt cuộc đời lao động vất vả, bôn ba vì con trẻ Giêsu, thuộc hoàng tộc Đavít, mà Giuse âm thầm chịu đựng, luôn lắng nghe, suy niệm và làm theo thánh ý Chúa trong mọi biến cố, từ việc đón nhận Maria đang thụ thai về nhà mình, đến việc nửa đêm trỗi dậy mang trẻ Giêsu và Maria sang nước Ai Cập, để tránh việc Hêrôđê truy sát giết chết con trẻ này.Giuse đã sống cuộc đời âm thầm và rất tầm thường. Không một bản văn kinh thánh nào nói đến Giuse, ngoài 3 chữ : “Bác thợ mộc”, mà lại nói đến một cách có vẻ như coi thường cái nghề chân tay này.Thế nhưng, đó là một đấng “Công chính”, người đã sống một cuộc đời đẹp lòng Thiên Chúa.
Còn Chúa Giêsu ? Người là Con Thiên Chúa, là Đấng Thiên Sai, nhưng tự hạ mình để yêu mến và phục vụ con người và cuối cùng tự hủy để nên trọn là Người Con Chí Ái của Chúa Cha,đã hoàn tất công cuộc cứu chuộc tại đồi Canvê. Chính nơi này, tại đồi nầy, Chúa Giêsu đã vào vinh quang với Cha của Ngài.
Đó là con đường Chúa Giêsu đã đi. Không có con đường thứ hai .
Còn chúng ta biết đi con đường nào ,ví bản tính con người chúng ta luôn lo sợ và muốn tránh xa đau khổ, gian nan và thử thách.
Khi không thể tránh được thì buông lời đắng cay, chán nản, ngã lòng, mất lòng cậy trông vào tình thương của Chúa, để cuối cùng là mất đức tin, và không tin vào Lời Chúa: “Kẻ nào kiên nhẫn đến cùng, kẻ ấy sẽ được cứu!” (Mt 24, 13)
Một số khác khi đạt tới danh vọng, giàu có thì lại như muốn dừng chân ở điểm này mà quên đi mình là phận người, một ngày nào đó chẳng biết, cũng trở về với đất, trở về tro bụi.
Một số khác khi đạt tới danh vọng, giàu có thì lại như muốn dừng chân ở điểm này mà quên đi mình là phận người, một ngày nào đó chẳng biết, cũng trở về với đất, trở về tro bụi.
Có lần, Chúa Giêsu dẫn Phêrô, Giacôbê và Gioan lên núi Tabor, Người cho các ông thấy Thánh Nhan của Người trong giây lát: áo Người nên rạng ngời trắng tinh không thợ giặt trần gian nào giặt được trắng như thế.(Mc 9,3) Thấy thế, các môn đệ của Chúa mừng quýnh lên, muốn “cắm lều” ở lại đó luôn. Nhưng Chúa Giêsu đã dẫn các ông “xuống núi” trở về với “giây phút hiện tại” của kiếp người.
Các ông đã đi hết đoạn đường phải đi đâu! Vội vàng làm chi?
Lần thứ hai, khi Đức Chúa Giêsu lên trời sau 40 ngày từ cõi chết sống lại, các môn đệ cũng mãi nhìn lên trời để chiêm ngắm vinh quang của Thầy đến ngất ngây, khiến hai thiên sứ y phục trắng ngời đứng bên họ mà nhắc:
“Các ông, người Galilê, tại sao các ông cứ đứng đó nhìn trời? Đức Giêsu đây, Đấng vừa siêu thăng xa cách các ông, Ngài sẽ đến cũng một thể như các ông đã thấy Ngài đi về trời.” (CVTĐ 1,11).
“Các ông, người Galilê, tại sao các ông cứ đứng đó nhìn trời? Đức Giêsu đây, Đấng vừa siêu thăng xa cách các ông, Ngài sẽ đến cũng một thể như các ông đã thấy Ngài đi về trời.” (CVTĐ 1,11).
Người Kitô hữu chúng ta nói mình yêu thánh giá, vác thánh giá theo Chúa. Nhưng chưa có thánh giá nào hết, vì lúc đang còn được hưởng cái thứ bình an của trần thế. Đến khi gian truân, cùng khổ, hoạn nạn đến thì lại không muốn nhận thánh giá ,và còn tìm cách đẩy thánh giá cho người khác mang, họ đành vác với tâm trạng miễn cưỡng
Nhận gia đình Nazareth làm mẫu gương không có nghĩa là chúng ta chỉ dừng lại ở những ý niệm về đạo đức, thánh thiện, vâng phục, lao động, khiêm nhường. Nhưng còn phải chấp nhận thử thách, khổ đau, yêu mến sự thanh bần, trong sạch , sống thánh thiện, sống đời sống thiêng liêng, sống nội tâm, sống kết hiệp với Chúa Giêsu, cầu nguyện, chay tịnh tâm hồn, chay tịnh thể xác, và không thể không thực thi sự công chính.
Gia đình Nazareth khi xưa sống thanh bần , gia đình Nazareth đầy tràn ân sủng, vì từ Đức Chúa Giêsu, Đức Mẹ Maria và thánh Giuse, sống là để thực thi ý Thiên Chúa, tâm hồn luôn hướng về trời, nguyện xin cho đươc vâng theo ý Cha.
Nếu trong mọi gia đình chúng ta có Thiên Chúa ở cùng là có tất cả, không thiếu thốn chi.Đó là sự giàu sang mà người Kitô hữu nào cũng nên “mua sắm” lấy cho mình.
Trong Tin Mừng Luca,(16, 19-31),nói đến một người giàu có, mặc toàn lụa là gấm vóc, ngày ngày yến tiệc linh đình. Lại có một người nghèo khó tên là Ladarô, mụn nhọt đầy mình, nằm trước cửa ông nhà giàu, những ước ao có được những miếng thừa liệng dưới bàn ông nhà giàu mà ngốn cho no…
Dưới con mắt người đời, Ladarô là con người cùng khổ. Nhưng với con mắt đức tin, Ladarô lại là người giàu, còn người phú hộ kia thì lại nghèo.Cái nghèo của một tâm hồn không biết đến người bên cạnh mình, không quan tâm đến ai Còn Ladarô, tâm hồn luôn .hướng về trời, hướng về Chúa tình yêu. Cho nên, khi chết, Ladarô được Abraham ôm vào lòng; còn ông nhà giàu kia phải đau khổ ở nơi hỏa ngục.
Còn chúng ta nhửng Người Kitô hữu chỉ có thể chọn một trong hai cách sống trên đây mà thôi ?
Trong Tin Mừng Luca,(16, 19-31),nói đến một người giàu có, mặc toàn lụa là gấm vóc, ngày ngày yến tiệc linh đình. Lại có một người nghèo khó tên là Ladarô, mụn nhọt đầy mình, nằm trước cửa ông nhà giàu, những ước ao có được những miếng thừa liệng dưới bàn ông nhà giàu mà ngốn cho no…
Dưới con mắt người đời, Ladarô là con người cùng khổ. Nhưng với con mắt đức tin, Ladarô lại là người giàu, còn người phú hộ kia thì lại nghèo.Cái nghèo của một tâm hồn không biết đến người bên cạnh mình, không quan tâm đến ai Còn Ladarô, tâm hồn luôn .hướng về trời, hướng về Chúa tình yêu. Cho nên, khi chết, Ladarô được Abraham ôm vào lòng; còn ông nhà giàu kia phải đau khổ ở nơi hỏa ngục.
Còn chúng ta nhửng Người Kitô hữu chỉ có thể chọn một trong hai cách sống trên đây mà thôi ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét